Màu áo xanh, xanh thắm màu của lá, Phủ núi đồi trên đất bạc, rừng xưa, Màu áo xanh, xanh mãi dưới cơn mưa, Khơi dòng nước, đắp bờ kinh…hối hả. Và nơi đất xen màu đỏ của đá, Vẫn áo xanh tay cuốc, chân đạp cày, Và nơi đầu sóng biển, cuối đường mây, Vẫn còn đó áo xanh hiên ngang đứng. Vẫn áo xanh dưới nắng trời chịu đựng, Lấy sức mình để chiến thắng thiên nhiên, Đồi trọc, núi cao hay chốn bưng biền, Cùng người dân dựng xây bao tình nghĩa. Và nơi đó, nơi bụi mờ tứ phía, Giữa phố phường, xe cộ mịt mù vây, Màu áo xanh vẫn chẳng quản từng ngày, Giao thông đô thị yên bình mỗi phút. Tuổi thanh niên đời người được mấy lúc, Mà áo xanh lấy dâng hiến cho đời! Bao nhiêu năm một danh hiệu sáng ngời, “Thanh niên xung phong” – đi đầu vượt tiến. Chẳng cao cả như dời non, lấp biển, Chỉ bình thường: đi xây dựng quê hương, Một ước mơ…mơ ước thật bình thường, Trong màu áo xanh, xanh màu giản dị. Xin cảm ơn, cảm ơn “người đồng chí”, Bằng tấm lòng với tất cả yêu thương! Xin cảm ơn, cảm ơn một hướng đường, Màu áo xanh cùng tuổi xuân mở lối! Xin cảm ơn, cảm ơn “người bạn tôi”, Người vẫn theo lời Bác xưa giao phó Với phương châm “Đâu cần thanh niên có”, Với tinh thần “Đâu khó có thanh niên”. Xin chung tay để đến khắp mọi miền, Cùng áo xanh vì quê nhà phát triển, Và được nói một câu nói cửa miệng, “Chúng tôi là người Thanh niên xung phong”. Xin được cùng, cùng thỏa những ước mong, Đem sức mình vì ngày mai cống hiến, Để hát vang những lời ca xao xuyến, “Chúng tôi là người Thanh niên xung phong”. |