TRẦN VIỆT SƠN
Tháng 3 về, trời vẫn lạnh, cóng tê tay
Bên này, tuyết vẫn rơi đầy trên phố
Ở đất Mỹ xa xôi, gió không thôi cuồng nộ
Em chợt nhớ về cái nắng quê hương
Ký ức chợt ùa về, ngàn nỗi vấn vương
Tháng 3 năm ấy, em lên đường, áo màu cỏ úa
Bỏ lại nhà bao quần là áo lụa
Em trở thành cô gái xung phong
Đi đào kinh, quyết chí một lòng
Đưa dòng nước về đồng hoang cỏ cháy
Cô gái ngày nào mảnh mai đến vậy
Vậy mà ra biên giới tải đạn băng băng
Nhớ anh C trưởng vẫn hay cằn nhằn
Mỗi khi ra hiện trường mà không cột tóc
Hay chị Lan thấy bộ đội hy sinh, hay bật khóc
Con gái mà, khóc đó, rồi lại cười đây
Rồi chị Cúc, hay nắm bàn tay
Tay chai hết, chị em mình làm sao đeo nhẫn cưới
Hoặc nhỏ Hồng, mặt luôn buồn rười rượi
Vì da sạm đen, chắc không ai chịu yêu em
Còn anh Hùng “nẫu”, cứ đưa hình cho xem
Người yêu anh đó, có đẹp không thì bảo
Em thì cứ chọc, “Đẹp… đẹp như bà lão”
Rồi anh ấy hy sinh, em ruột xót tim đau
Thời ấy đẹp, thời ấy vui, thời ấy bên nhau
Vô tư vượt gian khó mà không hề toan tính
Long, Tám, Điệp, Minh, Lễ, Hoa, Đào, Vịnh…
Em nhớ hết, bao đồng đội yêu dấu.
Xuất ngũ, lấy chồng, thuyền hồng xa bến đậu
Đất lạ quê người, vất vả mưu sinh
Lo gia đình, chẳng có thời gian nghĩ linh tinh
Ba mươi năm lẻ, em rời nơi chôn nhau cắt rốn
Nhưng cứ tháng 3 về, dù còn bao bề bộn
Vẫn nhớ như in ngày tháng xung phong
Tim xốn xang, rộn rã trong lòng
Năm nay em hứa, sẽ về với các anh các chị.