Tôi đọc được nỗi buồn sau ánh mắt của em
Dấu thời gian phai dần trên mái tóc
Người đời đôi khi vẫn thường hay hằn học
Với lỗi lầm quá khứ phải không em?
Bước chân ai chẳng có lúc yếu mềm
Hay trượt ngã giữa lằn ranh sai – đúng!
Người đời hơn nhau sau những gì uẩn khúc
Ai đứng lên, ai quỵ ngã mà thôi!
Tuổi trẻ qua rồi dừng lại những cuộc chơi
Để tìm lại những gì em đánh mất
Đừng bỏ qua những điều bình thường nhất
Từ những câu chào đến những tiếng dạ thưa…
Nắng vẫn vàng sau khi hết cơn mưa
Sẽ ấm lòng bữa cơm cùng bè bạn
Cơn cảm sốt lời hỏi han chân thật
Giấc ngủ yên bình không thao thức cơn mê
Nơi bình yên em có chốn đi về
Chúng ta sẽ nói với nhau bài “Hạnh phúc”
Vườn rau nhỏ giản đơn và quen thuộc
Cũng nói một điều: giá trị của đôi tay
Em sẽ quen dần với những chiếc ghế mây
Có thể ngày xưa em đã từng thấy nó
Ở quán cà phê hay một nơi nào đó
Nhưng bây giờ em sẽ hiểu người đan
Tiền làm ra vốn chẳng phải dễ dàng
Nên đừng phí cho cuộc chơi vô bổ
Áo cha bạc vì mồ hôi đã đổ
Ta nên người không dễ phải không em!
Vấp ngã rồi hãy mạnh mẽ đứng lên
Chân có mỏi cũng đi về phía trước
Bao nhiêu người giúp em niềm mong ước
Hạnh phúc rất gần không phải chốn xa xôi.
Bích Hà