Tôi bây giờ, tuổi sáu mươi có lẽ
Vậy là tôi đã già, có phải không?
Không ai chịu nhớ, tôi từng là TNXP
Đã một thời đào non lấp biển
Thuở thanh xuân nhiệt tình cống hiến
Hết đào kinh, lại ra biên giới xông pha
Không sợ hiểm nguy, gian lao nào sá
Trên tuyến đầu sức trẻ chẳng ngại chi
Bàn tay thư sinh, thấm thoát đã chai lì
Đắp đất, trồng khoai, đưa nước về đồng hoang hoá
Những mảnh đất cằn đã nở ngàn hoa
Tình yêu đôi lứa cũng đơm bông kết trái
Chiến tranh biên giới nổ ra, bao ước mơ gác lại
Lên đường tải đạn, võng cáng thương binh
Dẫu biết rằng trong chiến đấu sẽ có hy sinh
Nhưng trên tất cả là hoà bình cho Tổ quốc
Nắng dội, mưa dầm, tay chân tê buốt
Áo cỏ úa bạc màu vá trước, vá sau
Đoàn kết vững tin sát cánh bên nhau
Góp sức đồng lòng cho ngày chiến thắng
Ngày xuất ngũ trời xanh, đầy nắng
Xây dựng gia đình cuộc sống ấm êm.
Ký ức ngày nào làm tôi trăn trở ngày đêm
Vẫn muốn làm gì đó dù tuổi cao sức yếu
Già thì chịu già, chẳng dám leo trèo, vì nếu...
Xảy ra nạn tai thì khổ cháu, khổ con
Thôi thì việc nhỏ cố gắng vuông tròn
Giúp đỡ bạn khó khăn, đồng đội không nơi nương tựa
Khu phố cần gì, không cần chọn lựa
Sẵn sàng góp sức mình, cho làng xóm bình yên
Con cháu nói: “Già rồi hãy lo hưởng điền viên”
Tôi không chịu, vì cựu TNXP là thế!
Trần Việt Sơn