Đêm về khuya sương càng thấm lạnh
Hai bóng người thoăn thoắt vội đi nhanh
Trên đôi vai một gánh võng tròng trành
Người bộ đội đã bị thương trong trận đánh
Đường tối đen không bóng đèn, ánh đuốc
Lần mò qua từng bãi nước, ao bùn.
Khúc khuỷu trơn bấm tê cả đôi chân
Sợ vấp ngã người thương binh bộ đội
Sau vài phút anh rên, khẽ hỏi
Bảo rằng đau và phẫu đã tới chưa
Quặn cơn đau, anh xoay võng đong đưa
Và khe khẽ giục chúng tôi nhanh bước
Dù đường trơn, vai có đau rát buốt
Tôi vẫn đi, vẫn bước, bước càng nhanh
“Hãy nằm yên và ráng sức đi anh
Đừng động đậy mà vết thương chạm đến”
Tiếng rên khẽ ngày dần tắt lịm
Càng nhanh chân, dù vai đã rã rời
Phía trời xa lấp lánh ánh sao rơi!
Sương gió lạnh thấm vai áo cũ
Mồ hôi tuôn không đủ ấm lòng
Mặc cho cái lạnh của mưa giông
Tôi vẫn thấy mênh mông tình đồng chí
Anh lại hỏi đã đến đâu rồi nhỉ?
Anh gọi tên cha mẹ, anh em
Làm tôi thêm quặn thắt con tim
Anh! Anh hỡi đã tới rồi anh nhé!
Tiếng pháo rít phá tan đêm vắng vẻ
Hòa côn trùng vang vọng gọi kêu nhau
Phía xa xa lóe sáng ánh đèn dầu
Kìa phẫu đã đến rồi anh yêu mến!
Trong gian nhà vài chiếc giường chật hẹp
Ngọn đèn dầu leo lét đặt trên bàn
Võng của anh được đặt nằm ngang
Người bác sỹ vội vàng vào công việc
Mùi sát trùng xông lên nồng nặc
Anh nằm im bất động chẳng một lời
Cuộn băng to quấn chặt ngang người
Đã loang thấm một màu máu đỏ
Vị bác sỹ lắc đầu nói nhỏ
“Rằng tim anh ngưng đập vài giây”
Tôi lặng nhìn lạnh cả đôi tay
Ngắm gương mặt hãy còn quá trẻ
Tuổi của anh độ hai mươi lẻ
Lại ra đi từ giã cõi đời
Khi căn nhà phẫu đã tới nơi
Lời anh bảo chúng tôi nhanh bước
Tuổi hai mươi mang nhiều mơ ước
Như chúng tôi, sức trẻ thanh niên
Và giờ đây anh đã ngủ yên
Khi trận chiến đang còn tiếp diễn!
Đỗ Thị Tới
(Phỏng theo tùy bút “Đường ra phía trước” của Trần Ngọc Châu) Đồng Pan, tháng 10/1978