Gió lặng quá, bất ngờ trong chập chùng nỗi nhớ
Miên man nghe câu thơ sâu thẳm cuối cánh rừng
Lời thủ thỉ những nghĩa tình đồng đội
ái thuở mình … thương muối mặn trên lưng.
Như đứng giữa hàng quân ngày xuất trận
Lửa thanh xuân thúc giục bước lên đàng
Vỡ đất hoang thành nông trường, lán trại
Chai rộp bàn tay, biển lúa chín vàng.
Tôi lắng nghe riêng tôi ngàn tiếng vọng
Những bóng hình xa khuất tháng ngày trôi
Máu đỏ tươi giữa đất trời trắng xóa
Đồng đội mình hoa thép đã tôi.
Tôi lắng lại riêng tôi dòng hồi tưởng
Khói sương cuộc đời, được, mất mong manh.
Đốm lửa chuyền tay người say khúc nhạc
Đêm đại ngàn câu hát chợt long lanh.
Tôi giữ mãi màu xanh phù sa chân đước quyện
Những trận sốt rét rừng hiện trong cả giấc mơ
Sưởi ấm câu thơ nồng cay dòng nước mắt
Vắt kiệt hoàng hôn, tóc mỏng, môi khô.
Từ núi rừng già xuôi về nơi phố thị.
Lắng lòng mình bao kỷ niệm hôm nay
Hành trang tôi là những tháng năm dài
Vui có thật, và nỗi buồn cũng thật.
Nhiều năm rồi ta không còn vỡ đất
Những ngày đông làm nỗi nhớ rất sâu
Đường hành quân gần lắm, có xa đâu,
Câu hát cũ ngày xưa nay trở lại.
Đất mình vẫn quanh đây, đừng tay chùng nắm giữ
Những vành nón tai bèo từ thuở ấy đi lên
Qua gian khó mà nên là cội nguồn ước vọng
Sâu thẳm cuối cánh rừng một sắc áo mênh mông.
Nguyễn Văn Ta