(Tặng các Thầy, cô Trường 3)
Tuổi hai mươi Thầy đến với em
Trường đời chưa quen Thầy bị trò bắt nạt
Thế mà vẫn không một lời quở phạt
Chỉ mỉm cười: “Tôi sẽ học từ anh”
Ăn, ngủ, vui chơi, lao động, học hành
Bóng áo xanh luôn bên em cùng bước
Thầy khơi lại trong em biết bao điều mơ ước
Cánh cửa đời lại rộng mở từ đây
Chẳng bảng đen, không bụi phấn bay
Trang giáo án là ánh mắt, là nhẹ nhàng lời nói
Có một lần Thầy thấy em bối rối
“Vợ bỏ rồi đau khổ quá Thầy ơi!”
Thầy vỗ vai chia sẻ chút ngậm ngùi
“Tôi chưa vợ, biết làm sao an ủi
Nhưng tất cả sẽ qua thôi, hãy đợi
Cái gì không thuộc về mình thì nào của mình đâu!
Chẳng cuộc đời nào chỉ có những nỗi đau
Dù đường đi đã sai nhưng là đường phải bước
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...
Vững niềm tin và nhìn về phía trước”
Có một lần Thầy quay đi rất vội…
“Tết xa quê nhớ nhà quá trò ơi!”
Em động viên, lém lỉnh nụ cười
Bài học cũ, đàn ông không được khóc
Thầy cũng cười “ Vì bụi bay vào mắt ”
Còn khóc ư…sao xứng đáng làm Thầy!
Hai năm ở Trường thấm thoắt cánh hoa bay
Mà chưa kịp nói một lời tạ lỗi
Tạm biệt Thầy vẫn mong ngày gặp lại
Là một ngày tương lai tươi sáng
Em mạnh dạn gọi Thầy bằng hai tiếng “anh trai”
Bình Minh
