Nhớ ngày xưa, đơn vị tôi đóng quân trên vùng đất Củ Chi, làm nhiệm vụ đào kinh. Vùng đất Củ Chi đâu phải chỗ nào cũng dễ đào. Nhiều chỗ đất cứng thấy mà sợ, có chỗ đá ong, xẻng va vào nẹt cả tia lửa. Cứ độ này thì chỉ tiêu không đạt. Cả đơn vị họp bàn phương án liên tục mà chẳng tìm được biện pháp gì.
Anh đại đội trưởng trực tiếp ra hiện trường đào thử, chỉ 10 phút thôi mà tay đã ê ẩm, phồng rộp. Chợt, anh thấy lẩn trong đất đá là cây đèn dầu nhỏ. Anh bèn lượm lên và nghĩ thầm: “Đem về, đổ dầu vô tối ngồi đọc sách thì tuyệt”. Tối hôm đó, mệt quá, anh chỉ kịp lấy cây đèn ra lau rồi ngủ thiếp đi. Chợt có một vầng sáng lóe lên rồi một người khổng lồ xuất hiện. Ông ta cười và nói: “Ta là thần đèn dầu đây. Chủ nhân có cần ta giúp đỡ gì không?”. Anh ta bán tín bán nghi: “Thiệt không đây?! Đừng gạt tui nghe. Đúng là tui đang có việc suy nghĩ không ra nhức cả đầu đây, không biết người có giúp được tui không?”. Ông thần ngồi bẹp xuống đất nói: “Có gì mà ta không làm được. Ta là thần mà”. Anh đại đội trưởng mừng rỡ: “Cái vụ đào kinh đó. Đất cứng quá đào nó cứ trơ trơ. Người có cách nào làm đất mềm không?”. Ông thần đứng lên: “Yên tâm, nhưng có điều kiện là chủ nhân phải đổi cho ta bộ đồ TNXP đang mặc. Ta thích nó lắm, mặc nó vào đi chơi khắp nơi chắc đẹp lắm đó”. Anh ta đồng ý ngay và gãi đầu cười cười: “Sẵn ông đào dùm cho anh em chúng tôi 1 đoạn được không?”. Ông thần suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Thôi được, đưa luôn cho ta cái nón tai bèo và đôi dép râu cho đủ bộ nghen”. Anh ta ừ ngay. Chỉ trong năm phút, ông thần trở về báo cáo đã xong công việc được giao. Ông hỏi: “Thưa chủ nhân, còn việc gì không, người nói luôn để tui làm”. Anh cười cười: “Còn một việc, mà khó nói quá. Ông giúp cho tui làm quen với cô bé tên Hồng ở tiểu đội nữ nghe. Tui không biết cách nào để làm quen vì cô ấy dữ quá”. Ông thần nói liền: “Không có gì khó, để đó cho ta lo. Ngày mai cô ấy sẽ qua tìm chủ nhân để làm quen, nhưng phải đổi thêm cho ta cái quần tà lỏn đang mặc”. Anh đội trưởng hết hồn co rúm người lại: “Người lấy hết thì ta chẳng còn gì trên người sao?! Không, không…!”
Anh giật mình dậy, kiểm tra vẫn còn nguyên bộ đồ trên người. Thì ra chỉ là anh nằm mơ. Ngoài trời đang mưa thật to, anh nghĩ chắc ngày mai đất mềm hơn, anh em dễ đào. Vừa lúc ấy, ngoài cửa có tiếng của của Hồng vọng vào: “Em gởi cho anh chai dầu vì hồi chiều em nghe nói anh nhức đầu, không xức là em giận đó nghe”. Anh mừng thầm: “Thần đèn giúp ta thật rồi!”
Chuyện vừa kể là thiệt đó, hổng tin hỏi tác giả đi!
Trần Việt Sơn